Chương 01 , đệ nhất chương, tân nhiệm Nhân Duyên Ti :
Đùng.. đùng.. đoàn.. – Một đoàn khói lửa trong trời đêm nổ vang, tại sắc đen như mực nhuộm đẫm ra từng đợt nhiều loại hình dạng pháo hoa, ngẩng đầu ngưỡng vọng, trên khuôn mặt mọi người ngũ quan liên tục phản xạ lên nhiều ánh sáng đủ màu sắc . Đây là Phong Lâm Quốc đêm Thất Tịch. Đêm Thất Tịch tương tự cũng như vài ngày lễ tiết quan trọng khác, là một ngày lễ luôn làm sôi trào nhân tâm. Tại thời thái bình thịnh thế, quốc thái dân an, lần này nhưng thật ra hơn phần náo nhiệt.
Bề mặt phố xá dòng người như sóng triều dao động, hai bên lề đường dựng đầy các loại sạp, tửu điếm quán trà nghênh đón tống vãng khách nhân nườm nượp, liếc mắt nhìn đang đêm mà giống như ban ngày, những ngọn đèn dầu thấp sáng huy hoàng, trên mặt hồ du thuyền truyền phát ra âm thanh oanh oanh yến yến. Những bức tường phủ phồn hoa ngợp trong vàng son.
Những thiếu nữ mong ước đầy cõi lòng đưa hoa đăng xuống dòng nước, chờ mong ở bờ bên kia sông người mà mình tâm nghi đem chúng vớt lên khởi, biết được tâm sự của bản thân cần biểu lộ. Bên mép cầu đá, một góc cây hoa hòe đã có từ rất xưa treo đầy hồng sắc ti thoáng bay phấp phới mỗi khi có một làn gió lướt qua. Nhân gian tương truyền cây cổ xưa này cùng phủ đệ của Nhân Duyên Tiên Quân liên thông, vào đúng đêm Thất Tịch nếu bản thân may mắn ở đây, xuất hiện kỳ duyên, chỉ cần thành tâm, Tiên Quân sẽ nghe được lời khẩn cầu. Cho nên hàng năm, luôn có rất nhiều nam nữ si tình tới cầu nhân duyên. Dưới tàng cây, thiếu nữ vừa cầm trong tay thẻ bài ghi ngày sinh bát tự vừa kéo tay người bên cạnh, thần sắc thấp thỏm “Văn lang, ngươi nói Tiên Quân có nghe lời kỳ nguyện của chúng ta không?” , “Có.” , nam tử quay qua cầm tay người yêu mỉm cười sáng lạng “Tiên Quân chắc chắn phù hộ chúng ta.”
“Chậc chậc, thành tâm chắc chắn linh nghiệm a~~ .” Cách bọn họ không xa, trên lầu các, hồng y nữ tử câu dẫn ra khóe môi. “Tình căn đâm sâu vào, thời cơ đã đến.” .Nói xong vung lên tay phải, ngón tay ngọc nhẹ nhàng khinh niêm, ở giữa không trung xuất hiện một cái phù ấn, đôi nam nữ đang đứng dưới tàn cây kia chuyện trò cầu nguyện, bỗng dưới mắt cá chân của họ liền hiển hiện ra một cái hồng tuyến. Giống như cảm ứng được cái gì đó giống nhau, đôi bên nhìn nhau cười, chậm rãi ôm cùng một chỗ, trong không khí tràn ngập mùi vị hạnh phúc. Gió đêm, càng đem vị đạo này lan xa hơn nữa.
Hình hoa mai in thêu di động theo chiếc váy dài khẽ đung đưa, đường nét cây mẫu đơn họa bằng tơ vàng trên hồng sắc quần dài nương khói lửa của pháo hoa hốt minh hốt diệt, thấp thoáng lúc hiện lên lúc chìm xuống nền vải, đầy mờ ảo. Trước cửa sổ, nữ tử đứng lặng như đóa hỏa liên nở rộ rực rỡ cháy bùng trong đêm tối. Vài sợi tóc đen theo gió phất phơ qua lại nơi chiếc cằm tiêm xảo. Đôi tròng mắt sâu trong như đầm nước của nữ tử khẽ chớp hạ, động tác nhẹ nhàng vén vài sợi tóc qua sau vành tai, cái cách nàng giở tay nhấc chân điều mang khí chất thiên thành, lại thêm một phen phong lưu ý nhị. Một giai nhân như vậy, tất nhiên là để người người ái mộ, đương nhiên, nếu không nghe được lời lẽ kia ..
“Chậc chậc, vừa đến đêm Thất Tịch là bản tiên mệt muốn sống dở chết dở, thời gian để đi dạo phố cũng không có. Hừ, hiện tại thể xác và tinh thần của ta điều tiều tụy, sắc mặt thì tái nhợt xấu xí, làm thế nào mà đi gặp gỡ thần tiên muội muội. Nhân Duyên Ti và gì gì đó ta điều ghét nhất…” Được rồi, vị này tịnh lệ hồng y nữ tử chính là tân nhiệm Nhân Duyên Ti của Phong Lâm Quốc-Tư Đồ Ngu. Về phần làm cách nào mà nàng ta lên làm Nhân Duyên Ti, vừa nghĩ Tư Đồ Ngu vừa thở dài, nàng nhìn ngoài cửa sổ khói lửa sáng lạng đủ màu sắc, bắt đầu từ từ nhớ lại bất kham chuyện cũ..
Hai tháng trước, tiên giới cũng vậy náo nhiệt, Chấn Nam Thần Quân mở thật lớn yến hội chúc mừng nữ nhi tuổi chạm thiên tuế, đồng thời cũng nhằm chúc mừng vị này thọ tinh độ qua Cửu Lôi Thiên Kiếp, gần được phong thần. Nói đến nữ nhi nhà mình, Chấn Nam Thần Quân-Tư Đồ Diệu Minh tự hào vô cùng, tuy rằng nàng bình thường tính cách không nề nếp, hay gây chuyện thị phi, nhưng về phương diện tu hành vẫn thiên tư hơn người. Niên kỷ còn nhỏ Tư Đồ Ngu đã bị đưa vào nhân gian tu hành chiêm nghiệm sự đời, ăn không hề ít khổ sở cơ cực, Tư Đồ Diệu Minh và phu nhân Bách Hoa Tiên Tử đối nữ nhi tuy bề ngoài biểu hiện “Ngọc bất mài bất nên thân.” (“Ngọc Không mài không thành ngọc.”), nhưng trong lòng lại yêu thương và rất hổ thẹn, cũng may “Công phu không phụ khổ tâm nhân.” (“Không uổng phí công sức khổ tâm.”) , Tư Đồ Ngu rốt cuộc tại lần lượt thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt) độ qua Cửu Lôi Thiên kiếp, phi thăng quay về tiên giới. Nàng nếu được phong thần thì chính là trong tộc đệ nhị vị thần.., nói chung, lang phụ vô khuyển tử a~~.. Tư Đồ Diệu Minh hiện tại tâm hoa nộ phóng, đuôi sói điều nhanh lộ ra tới.
“ Chấn Nam Thần Quân, chúc mừng a~~ !”
“Ha ha, Thần Quân gia có thể nói là song hỷ lâm môn a~~!”
“Thần Quân, lệnh thiên kim hôm nay đạt được tu vi phỏng chừng tương lai phát triển là không thể đo lường a~~!”
“Thần Quân, lệnh ái tài mạo song toàn, xin hỏi đã có ý trung nhân hay chưa?”
“Đúng đúng! Chấn Nam Thần Quân, tiểu nữ đối lệnh ái liền vừa gặp đã thương a~~..”
“A.. khuyển tử cũng…..”
…
Tư Đồ Diệu Minh xả ra một chút cười gượng, nhìn này đoàn tiên quân bỗng chốc hóa thân bà mối đứng ở Thần Quân Môn mà cảm thấy đau đầu. Tuy nói hiện nay tiên giới cả trai lẫn gái được tự do hôn phối, chỉ cần đối tượng không phải là con người, thế nhưng các vị thần tiên không cần phải như vậy tự thốt lời ẩn ý-khéo léo đưa đẩy hôn phối cho hôn sự của nữ nhi ta được không. Chẳng lẽ tiên giới quá mức buồn chán, tâm tưởng chúng thần tiên nhu cầu cấp bách muốn hối thúc ta mau sản sinh ra kiện chuyện vui để đại gia vui vẻ thú vị, hay là hiện tại người tu tiên thực sự quá ít, lại tư chất không cao dẫn đến trên tiên giới chúng đại gia rất thưa thớt, nên yêu cầu bổ sung? Đang ở trầm tư, Chấn Nam Thần Quân đột nhiên cảm giác có người nắm kéo một chút tay áo bản thân, quay lại thấy phu nhân nhà mình-Bách Hoa Tiên tử, thấy nàng trên khuông mặt mỹ lệ dịu dàng lại mang theo điểm lo lắng thần sắc, tâm trạng sáng tỏ đoán biết chắc đã xảy ra chuyện gì, liền cùng nàng đi tới một bên.
“Nhan Nhan, xảy ra chuyện gì?”
“Ngu nhi nàng.. ta không thấy nàng..”
“Cái gì !” Tư Đồ Diệu Minh vừa nghe liền sinh ra một loại dự cảm bất an “Vài canh giờ nữa phong thần thánh chỉ sẽ đến, vào lúc thời điểm mấu chốt này không xảy ra chuyện gì mới tốt.”
“ Chàng đừng vội a~, chắc là đi ra ngoài hít thở không khí đến muộn, chúng ta phái người đi tìm là được rồi.” Tiên tử vừa vỗ vỗ tay phu quân vừa giọng điệu ôn nhu thoải mái nói.
Ai.. cũng chỉ có thể như vậy..
Cùng lúc đó, cách Thần Quân Phủ không xa, một chỗ trên tiên sơn,phong cảnh ở đây có phần im lặng tịch liêu vì đã bước sang cuối mùa thu. Cả tòa núi phủ đầy lá cây sắc đỏ sắc vàng, trong không khí hơi ẩm vươn tay vuốt lên vạn vật, thỉnh thoảng có một vài nơi một vài vật ánh lên sáng bóng như được khoác lên một tầng nước thật mỏng, đâu đó quẩn quanh trong khu rừng rậm rạp thoáng cất lên một vài tiếng chim hót làm rung nhẹ tô điểm cho nơi đây bớt vài phần quạnh quẽ cô tịch.
Nơi tận cùng rừng rậm có một cái hồ, bên bờ hồ đá lởm chởm đủ loại hình dáng kì dị chặn đường nhìn, đồng thời đem hồ ngăn thành nhiều khoảng hồ nhỏ. Hồ nhỏ trong hồ lớn, mỗi một hồ nhỏ màu sắc cũng không đồng điều, như mảnh thủy tinh bảy màu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trông thật đẹp mắt. Nhưng nếu nhìn kỹ, bên cạnh mảnh thủy tinh đó có một con bạch lang đang nằm úp sấp, giương cằm yên tĩnh.
Tư Đồ Ngu mang theo ba phần men say xuất môn. Nàng ta vừa uống không ít rượu tiên giới, rượu này được ủ bảy trăm năm, chính một hảo tửu, thân thể Tư Đồ Ngu chưa kịp hồi phục hoàn toàn vì mới vừa vượt qua được Thiên Kiếp, lại bị trong quý phủ cơ hồ bao nhiêu thần tiên quán mấy chén đầy rượu xong lập tức choáng váng đầu tinh thần hồ đồ. Thiên! Những người đó toàn tiếng huyên náo không ngừng, một lần một lần nhắc nhở : nữ nhi nên lấy chồng, ngươi là nữ nhi không ai đến cửa hỏi cưới,.. nhưng mà cái đó có liên quan ta chuyện gì ? Vì vậy nàng canh lúc không ai nhiều chú ý thì lặng lẽ xuất môn, tìm một chỗ thanh tĩnh nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đôi lời tác giả: ta khai tân văn mở hố hãm hại a~